Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Phan_33
"thật ra thì anh cũng xem như là người tốt, nghe em có nguy hiểm lập tức chạy tới, cũng không hổ em đã chăm sóc anh hơn nửa tháng!"
"Vậy mà cũng coi là chăm sóc sao?"
Mạc Thiên Kình rất bất mãn oán trách, nhớ lại thời gian anh và cô chung sống, mấy ngày đầu, đặc biệt là ngày đầu tiên, anh quả thật đúng là như chịu tội.
"Nấu bát cháo cá cho anh cũng không nổi, truyền dịch mà đâm mu bàn tay anh như tổ ong vò vẽ, tiêm mông thì lại khiến cái mông anh đau đớn nửa ngày, mỗi ngày đều ăn thức ăn so với thức ăn cho heo còn tệ hơn, vậy mà em kêu đó là chăm sóc anh sao?"
Nhớ lại thời gian chung sống với cô, anh cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi!
Mình vốn có thể mượn cơ hội này dưỡng thương cho tốt, nhưng lại biến thành hành hạ, vốn là mười ngày có thể phục hồi, nhưng cố tình kéo dài hơn mười ngày.
Sính Đình nghe Mạc Thiên Kình lẩm bẩm cằn nhằn lại nhớ, không ngờ ngày đó bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật là thú vị.
"Vậy cũng không thể trách em a, anh thử nghĩ xem, em làm sao biết anh bị thương, vốn muốn tới giải trừ hôn ước, ai biết, vừa thấy mặt đã bị ông nội lừa đi chăm sóc anh, chăm sóc anh khổ cực coi như xong, anh lại còn cường bạo em!"
Sính Đình bất mãn oán trách, nhớ tới lần đầu tiên, đôi môi mọng vểnh cao hơn.
"Vậy có thể trách anh sao? không biết là người nào mỗi ngày đều ở dưới lầu xem phim đồi trụy, còn vặn âm thanh lớn như vậy, hay nhất chính là, khi anh và em cùng nằm ở trên giường, em vẫn còn mở cái phim đó, nếu như vậy mà anh cũng không đụng vào em, vậy anh còn được coi là đàn ông sao?"
Hơn nữa, cô lại là vị hôn thê của mình, dù sao sớm muộn cũng phải làm, chẳng qua là làm sớm một chút mà thôi.
"Em nói là anh cường bạo em cũng không đúng, đêm đó không phải em rất lớn tiếng sao, ôm anh chặt như vậy, không phải cũng rất dễ chịu à?"
Mạc Thiên Kình nhớ tới đêm đó, dưới bụng lại có phản ứng.
Sính Đình đỏ mặt, anh lại còn nói lý, nhưng mà anh nói cũng đúng, mình không có lời gì để nói được nữa.
"Vậy anh còn làm cái mông em như thế, làm hại em một buổi tối đau đớn hai lần!"
Tức giận nhìn anh chằm chằm, cũng không biết là do tức hay là xấu hổ, mà lúc này mặt Sính Đình đỏ bừng.
Mạc Thiên Kình có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi mở to mắt.
"Đó là lần đầu tiên của anh, vì quá khẩn trương, cho nên mới sai chỗ!"
Nhớ lại đêm đó, cũng đủ mất mặt!
"thì ra cùng người không có kinh nghiệm XXOO cũng là chịu tội!"
Sính Đình nhỏ giọng nói thầm, Mạc Thiên Kình híp mắt, tiến tới trước mặt cô .
"Ý của em là nếu anh có kinh nghiệm phong phú em sẽ thích?"
"Anh. . . . . . không biết xấu hổ!"
Sính Đình tức giận mặt xanh mét, sao Mạc Thiên Kình càng ngày càng không biết xấu hổ thế!
“Anh nào có không biết xấu hổ, chẳng phải là chuyện quá kinh khủng, máu chảy dầm dề gì!"
Mạc Thiên Kình lạnh lùng nói, Sính Đình nghe anh nói, không khỏi rùng mình một cái.
"Em vẫn chưa trả lời anh? Có phải nếu anh có kinh nghiệm phong phú, em sẽ nguyện ý cùng anh làm!"
Mạc Thiên Kình da mặt dày tiếp tục hỏi, Sính Đình hung dữ nhìn anh chằm chằm, chu bờ môi đỏ mọng, cắn răng nghiến lợi nhìn anh.
"Mạc Thiên Kình, anh có thể biết biết xấu hổ một chút hay không, ai nói chúng ta còn phải XXOO, bằng vào kỹ thuật kia của anh, còn có. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Sính Đình còn chưa mắng xong, đã bị Mạc Thiên Kình hôn, Mạc Thiên Kình ấn cô dưới thân, cánh môi nhẹ nhàng gặm cắn, khi nhẹ khi mạnh, từng trận cảm giác tê liệt từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu, khiến cô nắm chặt cánh tay của anh.
Mạc Thiên Kình tà mị cười một tiếng, tiếp tục hôn sâu, nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, cuốn đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng dây dưa, Sính Đình chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một hồi, vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, nhưng Mạc Thiên Kình lại ôm chặt lấy cô, gắt gao không chịu nhả ra.
"Ọe. . . . . ."
Sính Đình không nhịn được nữa, nước chua trong dạ dày trào lên cổ họng, trực tiếp rót vào miệng Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình biến sắc, vội vàng buông cô ra, vọt vào WC, nhất thời trong WC truyền đến tiếng nôn mửa của Mạc Thiên Kình!
"Ha ha ha. . . . . ." Sính Đình khống chế không được cười lớn thành tiếng!
thật sự buồn cười! Cái này kêu là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Ha ha.
Chương 116: Ghen
Mạc Thiên Kình từ toilet đi ra, nhìn thấy Sính Đình cười đến cả người run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Sính Đình vội vàng che miệng, nhìn Mạc Thiên Kình tức giận xanh cả mặt, cố nín cười, âm thầm tán dương bảo bảo trong lòng, thật là có năng lực!
"Mạc Thiên Kình, vừa rồi em có đẩy anh ra, là anh cứ ôm dù chết cũng không thả, anh không thể trách em được!"
Đánh đòn phủ đầu, hì hì, như vậy anh không thể trách cô!
Mạc Thiên Kình tức giận lườm cô một cái, khó trách vừa cô cố sức muốn đẩy mình ra, thì ra là muốn nôn.
Nhìn cô vui vẻ như vậy, tâm tình của Mạc Thiên Kình cũng tốt hơn một chút, anh phát hiện hình như minh có chút không tự trọng, lại thấy có chút đã nghiền khi bị cô hành hạ!
Mạc Thiên Kình mặt đen đi tới phía cô, Sính Đình vội vàng nói.
"Mạc Thiên Kình, là con trai quấy phá, không thể trách em, anh có trách thì trách con trai anh a!"
Mạc Thiên Kình bị lời của cô làm cho nghẹn họng, vậy mà cô cũng nghĩ ra, con trai, mắt rơi vào vùng bụng bằng phẳng của cô, nơi đó cho dù có con trai, thì hiện tại cũng không biết cái gì đi!
"Sính Đình, lần sau em muốn ói phải nói trước một tiếng!"
Mới vừa nuốt vào dạ dày chất nôn ói của cô, cảm giác kia thật sự là rất kinh khủng!
Sính Đình nhìn anh không tức giận, có chút được voi đòi tiên.
"Em làm biết lúc nào sẽ ói, phụ nữ có thai nôn nghén là chuyện rất bình thường, em cũng không biết lúc nào sẽ phát tác, anh không cần hôn loạn thì em không cũng không ói!"
Ai bảo anh háo sắc như vậy, tậm chí cô bị thương cũng không bỏ qua cho.
"Thôi, đoạn thời gian này anh sẽ không hôn em nữa, chờ em khỏe hơn, anh sẽ đòi lại gấp bội lần!"
Mạc Thiên Kình có chút đồng tình, chuyện vừa rồi anh cũng không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa, Sính Đình cười khan, đến lúc đó còn không biết là ai đòi lại gấp bội lần, ăn đậu hũ của cô, dễ dàng như vậy sao?
"Đợi lát nữa Diệp Thần Băng tới, em và anh ta phải nói chia tay!"
Mạc Thiên Kình ngồi ở một bên, khí phách ra lệnh, người phụ nữ của anh cùng người đàn ông khác lui tới, vậy bây giờ anh tính là gì, người thứ ba?
"Tại sao, Mạc Thiên Kình, em kết giao với bạn trai anh cũng muốn can thiệp sao?"
Sính Đình bất mãn khiếu nại, hiện tại cô chỉ là tạm thời tha thứ anh, anh còn muốn leo lên đỉnh đầu, lấn áp cô sao?
"Em là người phụ nữ của anh, mang thai con của anh, chẳng lẽ em còn muốn kết hôn với Diệp Thần Băng, tiểu tử kia không thích hợp với em!"
Mạc Thiên Kình rất khí phách ra lệnh, người phụ nữ của anh, đứa bé của anh tại sao có thể gọi người đàn ông khác là ba!
Sính Đình bất mãn nhìn anh chằm chằm.
"Anh ta không thích hợp với em, chẳng lẽ anh thích hợp với em sao?"
Mạc Thiên Kình nghe câu nói của cô có chút tức giận, "nói thế nào anh cũng là cha của đứa bé, em cũng không thể thật sự kết hôn với Diệp Thần Băng chứ, em muốn anh làm người thứ ba sao?"
"Lúc nào mà anh đã làm người thứ ba rồi, chúng ta bây giờ cũng không có quan hệ gì, có chia tay với Diệp Thần Băng hay không là chuyện của em, anh có bản lãnh thì theo đuổi em đi, đuổi tới tay rồi, hãy cùng em nói, đừng cứ mãi dùng phương thức thô kệch thể hiện mạnh hơn em, quan hệ thân thể cũng không thể làm em yêu anh!"
Tức chết cô, anh cho rằng XXOO với mình xong rồi, thì cô chính là người của anh?
Người đàn ông nào cũng đều có ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ không hề quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ sao?
cô cũng muốn trải nghiệm qua quá trình yêu, được hưởng cảm giác có đàn ông theo đuổi, chứ không phải cảm giác XXOO dưới người anh ta!
"Được, từ hôm nay trở đi, anh chính thức theo đuổi em, nhất định anh sẽ mạnh hơn với Diệp Thần Băng!"
Mạc Thiên Kình xem như cũng hiểu, cô ghét bỏ mình thô kệch qua loa, vậy anh sẽ theo đuổi cô, để cho cô chỉ một mực yêu anh.
Sính Đình cười lạnh, nhìn dáng vẻ kiên định của anh.
"Anh tiếp tục cố gắng đi, mong anh có thể thành công!"
Cho rằng tim cô làm bằng đậu hũ sao? Bản tiểu thư lần này là tâm địa sắt đá, anh không theo đuổi được cô cho tới khi con trai sinh ra thì cô cũng sẽ không đồng ý nữa.
"Mạc Thiên Kình, nếu như trong bụng em chính là thai Long Phượng thì em sẽ gả cho anh, nếu như không phải, em sẽ không gả cho anh!"
Lời nói của Sính Đình khiến Mạc Thiên Kình buồn bực tới cực điểm.
"Tại sao! Tỷ lệ thai Long Phượng rất thấp đấy!"
Thai Long Phượng, đây không phải là điều khó khăn nhất sao?
Sanh đôi rất ít khi là thai Long Phượng, không phải là rõ ràng là không muốn gả cho anh sao?
Sính Đình liếc anh một cái, nói rất nghiêm túc.
"Nếu như anh đủ thành tâm, Thượng Đế sẽ tặng cho anh một đôi thai Long Phượng, nếu như anh chỉ vì đứa bé, vì hôn ước với em, như vậy tự nhiên không có cách nào lấy được thai Long Phượng!"
Sính Đình nói ra lý do ngụy biện, nghe xong Mạc Thiên Kình rất bứt rứt.
"Em nói như vậy không phải là vô ích sao?"
Mạc Thiên Kình rất bất mãn, Sính Đình nhìn anh chằm chằm.
"Nếu anh không muốn thì có thể buông tha a, em không bắt buộc anh!"
Nếu như không đủ thành tâm, sau khi gả cho anh ai biết anh có thể đối xử tốt với cô hay, đàn ông đều là dựa vào miệng lưỡi ăn cơm, không phải thật tâm yêu nhau, đối đãi thật lòng, ai biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào.
Mạc Thiên Kình có chút chấp nhận!
"Được, cứ quyết định như vậy!"
Anh cũng không tin, Mạc Thiên Kình anh không đủ thành tâm, có lẽ cô nói cũng không sai, chỉ cần mình thật tâm, Thượng Đế sẽ ban cho anh một đôi thai Long Phượng!
Cho dù không phải là thai Long Phượng, mình cũng sẽ dùng tấm lòng cảm động cô, để cô cam tâm tình nguyện gả cho mình!
"Như vậy mới đúng, có khí phách!"
Sính Đình tán dương, Mạc Thiên Kình bất đắc dĩ trợn trắng mắt, điện thoại đột nhiên phát lên, Sính Đình vội vàng bắt máy.
"Sính Đình, anh đang ở bệnh viện, nhưng bệnh viện nói em căn bản không ở chỗ này, có phải em nhầm hay không!"
Diệp Thần Băng rất bực, mình chạy đi tìm mấy lần, đây đúng là bệnh viện Dân Đệ a, sao anh không tìm được Sính Đình.
đi hỏi y tá, lại còn nói không có tên người này.
"đi thang máy trực tiếp đến Tầng 15!"
Mạc Thiên Kình buồn bực trả lời, Diệp Thần Băng nhíu nhíu mày, không phải anh đã cắt ngang chuyện tốt của bọn họ chứ?
Sao giọng nói lại chua như vậy?
"Thần Băng , có nghe thấy không, Tầng 15, một lúc nữa Mạc Thiên Kình sẽ đi đón anh!"
Sính Đình nói xong, quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt u ám của Mạc Thiên Kình, cau mày không hiểu hỏi.
"Anh không muốn đi? Vậy tự em đi!"
Giả bộ vén chăn xuống giường, đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình tâm bất cam tình bất nguyện đi ra ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười chiến thắng .
Mấy phút sau, Mạc Thiên Kình đưa Diệp Thần Băng vào, sau lưng còn có thêm một người!
"Trương Tuệ!"
Sính Đình kinh ngạc kêu lên, Trương Tuệ xách theo một rổ trái cây đi tới phía cô, khi nhìn thấy băng gạc trắng xóa trên tay chân cô thì lộ ra vẻ lo lắng.
"Sính Đình, sao lại bị thương thành như vậy?"
Diệp Thần Băng đã chạy tới, để hoa tươi ở một bên, vẻ mặt nóng nảy cùng lo lắng.
Sính Đình nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, mấy ngày nay hình như gầy không ít.
"Thần Băng, thật xin lỗi, để cho anh lo lắng!"
Sính Đình áy náy nhìn anh, Diệp Thần Băng lắc đầu một cái, "Ngày đó bọn lưu manh gọi điện thoại cho anh nói đợi ba tiếng, nhưng sau đó không gọi, gọi điện thoại cho em thì lại tắt máy, anh liền đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tìm khắp nơi cũng không tìm được em!"
"Đúng vậy, lúc ấy sau khi báo cảnh sát, tôi phụ trách tìm cậu, nhưng tôi bị dọa sợ, còn tưởng rằng cậu bị giết, mấy ngày đó ngày nào tôi cũng rất khó chịu, cậu ngược lại rất tốt, ở chỗ này dưỡng thương, vậy mà không báo cho chúng ta biết một tiếng!" Trương Tuệ bất mãn oán trách.
, 20/1/15
#62
Chương 117: Đây là, vết hôn?
"thật xin lỗi, là tôi sơ sót, hôm đó lưu manh gọi điện thoại đòi Thần Băng mười triệu tiền chuộc, tôi sợ chỉ có một mình anh ấy, đến lúc đó chẳng những tốn tiền lại còn không cứu được tôi ra ngoài, nên tôi dụ hắn kêu Mạc Thiên Kình, hơn nữa nói cho hắn biết Mạc Thiên Kình sẽ cho hắn một trăm triệu, may mắn là do hắn ham tiền nên đồng ý, Mạc Thiên Kình mới có thể kịp thời cứu tôi ra ngoài!"
Sính Đình đơn giản hóa mọi chuyện, cô không muốn họ lo lắng, nếu để cho bọn họ biết mình liều chết quyến rũ tên lưu manh, cùng hắn ta đọ sức, thiếu chút nữa chết trong tay hắn, không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.
Diệp Thần Băng ngồi ở mép giường, nắm tay Sính Đình, nhìn trên cánh tay của cô quấn băng trắng dầy cộm, vẻ mặt áy náy.
"thật xin lỗi, anh thật sự rất vô dụng, anh đã chuẩn bị tiền xong, nhưng vẫn không có biện pháp cứu em ra ngoài!"
Giờ phút này Diệp Thần Băng có quá nhiều áy náy, cảm thấy anh rất vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.
"Sính Đình, nếu Mạc Thiên Kình đã cứu cậu, vậy tại sao cậu còn có thể bị thương, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Trương Tuệ cũng không quan sát vết thương trên người cô, xem ra bị thương không nhẹ, nếu không sao lại quấn băng dầy như vậy, hơn nữa còn phải nằm viện.
Chỉ là người đàn ông này thật đúng là không tệ, có thể tìm được một căn phòng riêng tư như thế này ở trong bệnh viện, so với nhà trọ của cô còn tốt hơn, xem ra lai lịch không nhỏ.
"Ha ha. . . . . ." Sính Đình cười gượng hai tiếng, lừa dối cô, "thật ra thì cũng không có chuyện gì, tên đó lưu manh muốn giở trò khiếm nhã với tôi, cho nên liền đánh nhau, sau đó tôi bị đả thương!"
"Cái gì, tên khốn kiếp kia muốn giở trò khiếm nhã với cậu!"
Trương Tuệ lớn tiếng la ầm lên, trên mặt tất cả đều là lửa giận.
Sính Đình gật đầu một cái, liền nghe Trương Tuệ mắng một câu thô tục.
"Mẹ, đừng cho bà đây gặp lại hắn, nếu không bà sẽ thiến hắn!"
Diệp Thần Băng và Mạc Thiên Kình nghe cô nói không khỏi ho khan mấy tiếng, nhìn Sính Đình, Sính Đình cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra cấp dưới của mình cũng bị lây tính tình nóng nảy của mình.
"Trương Tuệ , đừng nói tục, bằng không không tìm được đàn ông !"
Sính Đình nhỏ giọng nhắc nhở, hai người đàn ông ngồi tại chỗ gật đầu tán đồng một cái, Trương Tuệ nhìn Sính Đình, vẻ mặt khinh thường.
"Nếu như đàn ông thật sự thích cậu, thì cho dù cậu là đồ bỏ đi anh ta cũng sẽ yêu cậu, nếu không thích, dù cậu có dè dặt thế nào, hiền thục dễ thương thế nào thì anh ta cũng sẽ không nhìn cậu lấy một cái!"
cô cũng không phải thiếu đàn ông, Sính Đình nghe cô nói cũng cảm thấy rất có lý, nếu quả thật yêu thích một người, cho dù người đó có khuyết điểm khắp người, cô cũng sẽ thích, nếu như không thích, cho dù toàn thân đều là ưu điểm, cũng không nhất định sẽ thích anh ta!
"Cậu nói không sai!" Sính Đình tán thưởng, nhìn hai người đàn ông bên cạnh sắc mặt không tốt lắm, trong lòng càng thêm khẳng định câu nói này.
"Diệp Thần Băng, anh và tên đó lưu manh có biết nhau không? Tại sao đối phương lại muốn bắt cóc Sính Đình, hơn nữa còn đòi anh mười triệu!"
Bây giờ Mạc Thiên Kình suy nghĩ lại cũng thật cảm thấy chuyện này không đơn giản, tại sao lại trùng hợp như thế, vừa đúng lúc bọn họ rời đi thì hắn liền vào bắt cóc, hơn nữa người đối phương đòi tiền chuộc lại là Diệp Thần Băng .
Nếu đúng như suy đoán của anh, anh còn hiểu, anh có thể cho rằng đối phương đã để mắt tới bọn anh.
Dù sao trong khoảng thời gian này anh vẫn ở tại nhà Sính Đình, đối phương có thể biết được.
Diệp Thần Băng lắc đầu, "Tôi cũng không biết, tôi cũng rất buồn bực, tôi không có người đối địch, cũng không thiếu tiền ai, tại sao lại bị người ta đòi tiền chuộc!"
Chẳng lẽ anh có tiền nên bị người ta để mắt tới, chỉ có khả năng này mới tương đối có lý.
"Xem ra chuyện này không phải đơn giản như vậy!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, nhìn Sính Đình, lại nhìn Trương Tuệ.
"Tôi nghĩ chúng ta cần thiết phải hỏi một tên lưu manh đó một chút!"
Ít nhất cũng phải hỏi để biết, giống như Sính Đình nói, nếu như người đàn ông kia quả thật không phải là người đàn ông bắt cóc Sính Đình ra khỏi biệt thự, như vậy chuyện này đúng là không đơn giản.
"Hai người đi đi, tôi ở lại bảo vệ Sính Đình!" Trương Tuệ nhìn bọn họ, Mạc Thiên Kình nhìn cô, trong lòng anh đang tính toán rốt cuộc cô có đáng tin tưởng hay không.
"Ừ, cũng được, đợi tôi kêu Lão K và Thủy Nhi tới đây, một người tôi không thấy yên tâm!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, rồi cầm điện thoại gọi.
"Thủy Nhi mười phút sau sẽ tới, Trương Tuệ , làm phiền cô!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, nhìn Sính Đình, trong ánh mắt không che giấu được lo lắng.
"không có việc gì, tạm thời em cũng không có chuyện gì." Sính Đình nhìn Trương Tuệ, có chút cau mày.
Mười phút sau, Thủy Nhi chạy tới bệnh viện, trong tay xách theo bình cháo gà, trên người mặc quần áorất thoải mái, che toàn thân khiến gió thổi cũng không lọt!
"Sính Đình, như thế nào, khá hơn chút nào không, tôi mang cháo gà tới cho cô!"
Thủy Nhi không lạnh lẽo như thường ngày, nhiệt tình múc cháo gà cho Sính, tô cháo gà này phải mất mấy giờ cô mới nấu xong.
Trương Tuệ nhìn Thủy Nhi ăn mặc như thế, không khỏi cau mày.
"cô mặc như vậy gió thổi không lọt không thấy nóng sao?"
Mặc dù ở đây mở máy điều hòa không khí, nhưng cũng không cần mặc dày như thế này đi!
Thủy Nhi có chút đỏ mặt, kéo khóa kéo ra, cần cổ trắng như tuyết lộ ra mấy vết hôn màu hồng, mặc dù đã nhiều giờ trôi qua, nhưng vẫn có thể thấy rõ.
"Đây là. . . . . . Vết hôn?"
Trương Tuệ kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay cả Diệp Thần Băng và Mạc Thiên Kình đứng một bên cũng không nhịn được chăm chú nhìn.
"không sai, tối qua tên Thượng Thượng Quan Quân Triết khốn kiếp kia nửa đêm mò vào cư nhiên cường bạo tôi, ở trên người tôi cắn loạn suốt đêm, bây giờ toàn thân tôi đau đớn khó chịu. Thượng tướng, Sính Đình, hai người làm chứng, chờ tôi bắt được tiểu tử thúi kia, xem tôi trừng trị anh ta như thế nào!"
Thủy Nhi tức giận nắm chặt quả đấm, bóp quả đấm kêu lên răng rắc, tỏ vẻ phẫn nộ.
Mạc Thiên Kình và Diệp Thần Băng không nhịn được rùng mình thay Thượng Quan Quân Triết, có chút lo lắng lần sau anh ta gặp lại người phụ nữ này, sẽ xảy ra tình huống như thế nào.
"Tối hôm qua hai người thật sự rất điên cuồng!"
Sính Đình nói có chút đỏ mặt, nhớ tới âm thanh mập mờ trong căn phòng cách vách tối hôm qua, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy tim đập rộn lên, suy nghĩ một chút cũng có thể cảm nhận được kích tình bên kia mạnh mẽ như thế nào.
"Đúng, tối hôm qua nhất định phải bảy tám lần đi, nhìn cũng biết đã bị giày vò thành cái dạng gì rồi!"
Quả thật đúng là một đóa hoa hồng bị tàn phá.
"Trương Tuệ , cậu đều còn chưa từng chạm qua đàn ông, sao cậu lại rõ ràng như thế!"
Sính Đình không nhịn được lên tiếng, sự can đảm của Trương Tuệ càng ngày càng khiến Sính Đình bội phục, lại còn kinh nghiệm hơn so với cô.
Trương Tuệ liếc mắt nhìn Sính Đình, "Bây giờ khắp nơi đều là phim A, Sính Đình cậu quên rồi sao, trước kia chúng ta đã tịch thu rất nhiều!"
Lúc ấy chính cô đã cầm mấy cuốn về nhà thưởng thức, lần đầu tiên xem đã chảy máu mũi, quả thật đúng là nhiệt huyết sôi trào.
Mạc Thiên Kình lập tức nhìn Sính Đình, chẳng lẽ trước kia cô cũng thường xem phim A, hay là có sở thích như vậy?
Sính Đình tức giận trợn mắt nhìn Mạc Thiên Kình một cái, "Anh không phải là nói muốn đi thẩm vấn cái tên thô bỉ đó sao? Còn không đi?"
"đi thôi!"
Diệp Thần Băng nhìn Mạc Thiên Kình nói, rồi xoay người đi ra cửa phòng, Mạc Thiên Kình dẵn dò mấy câu, rồi cũng rời đi!
"Sính Đình, chẳng lẽ cậu với anh ta XXOO?"
Trương Tuệ nhìn Mạc Thiên Kình rời đi, bát quái hỏi.
"Nào chỉ là XXOO, thậm chí đứa bé cũng có rồi!" Thủy Nhi ở một bên lành lạnh nói.
Chương 118: Có ẩn tình khác?
"Cái gì? Đứa bé?" Trương Tuệ hoàn toàn bị lời nói của Thủy Nhi làm cho chấn động, lớn tiếng la ầm lên, mắt sáng như đèn lồng, nhìn Sính Đình không dám tin, hi vọng thấy cô lắc đầu, Sính Đình bị phản ứng của cô khiến có chút xấu hổ.
Gật đầu một cái, vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, nói thật cô vẫn rất khó tin tưởng trong bụng mình có em bé.
"Trời ạ, tôi sắp điên rồi!"
Trương Tuệ nhìn thấy cô gật đầu rất khó tin tưởng hét rầm lên, nhìn vẻ mặt từ mẫu của Sính Đình, cô cảm thấy trời sắp đổ mưa máu rồi !
"Hỏng bét!" Thủy Nhi đột nhiên lớn tiếng hét rầm lên, Sính Đình và Trương Tuệ lập tức nhìn cô, hỏi.
"Sao?"
Bộ mặt Thủy Nhi như bị ăn mướp đắng, "Tối hôm qua tôi và Thượng Quan Quân Triết cũng không có ngừa thai, chúng tôi có thể mang thai hay không?"
cô cũng không muốn mang thai, thời gian quý báu của mình còn chưa bắt đầu, cô không muốn mang thai!
"không phải là hai người sẽ mang thai, mà là cậu sẽ mang thai!"
Trương Tuệ rất không khách khí cải chính, hiện tại chỉ có cô bình tĩnh nhất, xem ra đàn ông thật sự không phải đồ tốt, sau khi XXOO, bọn họ vui mừng giống như Thần Tiên, còn mình lại phải gánh vác chuyện mang thai trong lòng.
Thủy Nhi nghe thấy sắc mặt đại biến, " vậy tôi nên làm cái gì? Tôi không muốn mang thai a!"
Thượng Quan Quân Triết, tên khốn kiếp kia, khắp nơi đều có phụ nữ, tại sao lại muốn bức cô, nhớ tới tối hôm qua anh giày vò cô cả một đêm, cô liền nổi trận lôi đình.
Sính Đình nhìn vẻ mặt tức giận không nhẹ của cô, cố gắng an ủi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian